NHỮNG CÔ GÁI LIÊN LẠC Ở ĐIỆN BIÊN: NHỮNG BƯỚC CHÂN NHỎ TRÊN CHIẾN TRƯỜNG LỚN

Mùa đông năm 1954, chiến dịch Điện Biên Phủ bước vào giai đoạn cam go nhất. Trên những con đường mòn xuyên rừng, bên vách núi cheo leo, dưới làn bom đạn gầm rú, có những cô gái nhỏ bé, dáng người mảnh khảnh, nhưng mang trong mình tinh thần thép. Họ không cầm súng xông pha trận mạc, nhưng từng bước chân của họ lại là mạch máu kết nối toàn chiến dịch. Họ là những cô gái liên lạc – những người vận chuyển thư từ, mệnh lệnh, thông tin từ chỉ huy đến từng đơn vị giữa chiến trường khốc liệt.

Cô gái Tày và lá thư trên sườn đồi

Giữa một đêm khuya lạnh lẽo, dưới ánh trăng lưỡi liềm le lói sau làn mây xám, chị Lý – một cô gái người Tày vừa tròn 18 tuổi, nhận nhiệm vụ mang thư mật vượt qua một thung lũng bị địch kiểm soát. Chiếc khăn quấn đầu che bớt những lọn tóc dài, đôi chân trần lặng lẽ bám vào từng tảng đá, chị men theo bìa rừng mà đi.

Tiếng xe cơ giới của địch gầm rú từ xa. Chị khẽ nín thở, ép người sát vào vách đất lạnh ngắt. Một nhóm lính Pháp đi tuần, ánh đèn pin lia qua lia lại. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, lá thư trong túi chị – lá thư mang mệnh lệnh chiến đấu quan trọng – có thể rơi vào tay địch, và hàng trăm đồng đội sẽ rơi vào nguy hiểm. Chị nhắm mắt, cố gắng điều hòa hơi thở, chờ đợi. Khi bước chân kẻ thù xa dần, chị lại tiếp tục hành trình.

Gần đến đích thì một tràng pháo kích bất ngờ xé nát màn đêm. Mảnh đạn cắt ngang bắp chân, chị ngã khuỵu. Đau đớn, nhưng chị không dừng lại. Chị lết từng chút một, bàn tay rướm máu siết chặt lá thư trong túi áo. Khi đến được đơn vị, lá thư được trao tận tay người chỉ huy, cũng là lúc chị kiệt sức ngã xuống. Chị mỉm cười, rồi lịm đi trong vòng tay đồng đội.

Những bước chân không nghỉ trên đường mòn

Không chỉ có Lý, hàng trăm cô gái khác cũng ngày đêm băng rừng, lội suối, vượt qua những đồi dốc trập trùng để mang tin tức, tiếp tế cho bộ đội. Trong số họ, có người đã hy sinh khi chưa kịp thấy ngày chiến thắng, có người đã để lại một phần thân thể nơi chiến trường, nhưng không ai lùi bước.

Bà Trần Thị Bé – khi đó mới 17 tuổi, là một trong những nữ dân công gan dạ tham gia chiến dịch. “Đường hành quân dày đặc bom đạn, nhưng chúng tôi không sợ. Đạn pháo giặc có thể làm sập núi, chặn lối đi, nhưng không thể ngăn bước chân của chúng tôi.” – bà kể lại với đôi mắt rưng rưng.

Cứ thế, từng bước chân nhỏ bé của những cô gái ấy đã dệt nên một con đường vô hình, một mạng lưới liên lạc vững chắc, góp phần vào chiến thắng lịch sử của dân tộc.

Họ là ai?

Họ không phải những nữ chiến binh trong truyện cổ tích, cũng không phải những anh hùng được khắc tên trên bia đá. Họ là những cô gái bình thường, rời xa mái nhà tranh, từ biệt mẹ cha, khoác trên mình tấm áo nâu đơn sơ mà bước vào cuộc chiến vĩ đại. Có người là con gái của một bà bán hàng ngoài chợ huyện, có người từng chăn trâu trên đồng cỏ rộng, có người chỉ mới biết đến tình yêu đầu đời. Nhưng tất cả họ đều có chung một khát vọng: góp một phần nhỏ bé cho ngày độc lập của dân tộc.

Sau chiến thắng Điện Biên Phủ, nhiều người trở về quê nhà, tiếp tục cuộc sống giản dị. Nhưng khi nhắc lại quãng thời gian ấy, họ vẫn bồi hồi xúc động. “Chúng tôi không nghĩ mình là anh hùng. Chỉ là khi đất nước cần, chúng tôi không thể quay lưng.” – một cựu nữ liên lạc từng nói.

Lời kết

Trên chiến trường Điện Biên năm xưa, những cô gái liên lạc đã âm thầm đi qua mưa bom, vượt lên nỗi sợ hãi, để viết nên những trang sử bằng chính bước chân và hơi thở của mình. Họ không phải những tượng đài sừng sững giữa quảng trường, nhưng họ là những ngọn đèn dầu le lói trong đêm tối, chiếu sáng con đường chiến thắng. Và dù bao nhiêu năm tháng trôi qua, những câu chuyện về họ vẫn mãi mãi là bài ca đẹp nhất về lòng dũng cảm, sự hy sinh và tinh thần bất khuất của người phụ nữ Việt Nam.

Nguồn: VTV24

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *