THÁNH GIÓNG CỦA NGÔI LÀNG BẮC NINH NGÀY ẤY

Mùa đông năm 1952, khi bóng giặc Pháp tràn về làng, cánh đồng quê Bắc Ninh bỗng chốc trở thành chiến trường khốc liệt. Trong khói lửa ngột ngạt, giữa tiếng kêu gào và súng đạn, có một người đàn ông đứng lên, cầm chắc trong tay thanh giáo dài bằng tre, ánh mắt rực lửa. Đó là cụ Nguyễn Văn Hậu – người được dân làng tôn xưng là “Thánh Gióng thời nay”.

Ngày giặc tràn về

Hôm ấy, trời còn mờ sương, quân Pháp bất ngờ càn quét vào làng, hòng tiêu diệt lực lượng du kích đang hoạt động nơi đây. Tiếng súng nổ chát chúa, từng mái nhà tranh bốc cháy rừng rực. Người dân hốt hoảng tháo chạy, lũ trẻ khóc thét giữa những con đường làng ngập khói.

Cụ Hậu, khi đó vừa tròn 30 tuổi, vốn là một cựu chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm. Thấy quê hương lâm nguy, cụ không chần chừ. Chỉ trong chốc lát, cụ đã tập hợp những thanh niên trai tráng trong làng, vũ khí trong tay họ không gì hơn ngoài giáo mác, chông tre và những chiếc bẫy tự chế. Nhưng họ có một thứ mà quân thù không bao giờ có: ý chí sắt đá bảo vệ quê hương.

Cuộc chiến giữa tre và súng

Trên con đường dẫn vào làng, cụ Hậu cùng nhóm du kích nấp mình trong bụi rậm. Khi toán quân Pháp tiến vào, những chiếc bẫy chông bật lên từ lòng đất, những cây tre vót nhọn phóng ra từ những bàn tay rắn rỏi. Bọn giặc hoảng hốt, chúng không ngờ giữa một làng quê nghèo nàn lại bùng lên ngọn lửa kháng chiến dữ dội đến vậy.

Cụ Hậu lao vào giữa trận địa, ngọn giáo tre trong tay vung lên dứt khoát. Cụ chém hạ một tên lính, rồi hai tên, rồi ba tên. Nhưng trong làn khói súng dày đặc, cụ cũng trúng đạn. Máu loang trên tấm áo nâu bạc màu, nhưng cụ không ngừng lại. Dù vết thương đau buốt, cụ vẫn tiếp tục dẫn dắt anh em du kích rút lui an toàn về căn cứ bí mật trong rừng.

Quân Pháp bị đánh bật ra khỏi làng, để lại những xác lính nằm la liệt trên bãi đất trống. Chúng không ngờ rằng một toán dân quân với vũ khí thô sơ lại có thể chống cự quyết liệt đến vậy. Khi lửa tắt và khói tan, người dân lại trở về mái nhà của mình, nước mắt lăn dài nhưng lòng tràn đầy tự hào. Họ biết rằng nhờ có cụ Hậu và những người con kiên cường của làng, quê hương họ vẫn đứng vững trước kẻ thù.

Thánh Gióng của thời đại mới

Sau trận đánh năm ấy, cụ Hậu trở thành huyền thoại. Dân làng kể về cụ như một hóa thân của Thánh Gióng – người cũng từ một chàng trai bình thường mà lớn lên thành vị anh hùng đánh giặc. Cụ không cưỡi ngựa sắt, cũng không bay về trời, nhưng câu chuyện về cụ vẫn sống mãi trong tâm trí bao thế hệ.

Khi hòa bình lập lại, cụ Hậu không nhận mình là anh hùng. Cụ chỉ cười hiền hậu: “Đất nước này, làng mạc này, đâu chỉ có mình tôi đứng lên. Khi tổ quốc cần, ai ai cũng sẽ là Gióng cả.” Và thế là, cụ trở lại làm một người nông dân bình dị, tiếp tục gieo trồng trên chính mảnh đất mà mình đã từng bảo vệ.

Lời kết

Trong những trang sử của làng quê Bắc Ninh, câu chuyện về cụ Nguyễn Văn Hậu vẫn được truyền tụng qua từng lời ru của mẹ, từng câu chuyện kể quanh bếp lửa. Một con người, một trận đánh, nhưng là biểu tượng cho cả một thời kỳ kháng chiến oanh liệt. Họ – những người anh hùng vô danh – đã viết nên những trang sử bằng chính máu và lòng yêu nước của mình. Và như Thánh Gióng năm xưa, tinh thần ấy sẽ mãi mãi trường tồn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *